TẢN MẠN VỀ TÂM THỨC HOÀI CỔ TRONG GIAO TIẾP NGÔN TỪ CỦA NGƯỜI VIỆT
Tóm tắt
Quá khứ hội đủ tất cả mọi thứ, miễn là những thứ ấy đã qua đi nhưng từ “qua đi” có ý nghĩa khá tương đối vì th ực tế quá khứ vẫn ở l ại trong tâm th ức con người. Cho nên, hễ ai có nhiều trải nghiệm trong cuộc đời (điển hình như người cao tuổi) thì họ thích sống với những trải nghiệm ấy. Đơn giản vì họ có nhiều điều để kể, để tự hào, để ray rứt, hay suy ngẫm…Những hoạt động giao ti ếp ấy khiến họ hình thành nên những lớp từ vựng, cấu trúc, cách nói thường có nội hàm quá khứ, dù tường minh hay tiềm ẩn. Nói rộng hơn, một dân tộc, một nền văn hoá cũng không ra khỏi quy luật này. Văn hoá 4000 năm của người Việt là cả một quá khứ dài đầy nếm trải, từ nô lệ đến tự do, từ tủi nhục đến vinh quang, từ chiến tranh đến hoà bình. Một quá khứ như vậy không thể không làm cho người Việt có một tâm thức hoài cổ, thích “ôn cố” nhiều hơn là “tri tân” dù ai cũng biết rằng cần phải “hướng đến tương lai”. Đó là một câu chuyện dài dưới góc nhìn khác nhau của những chuyên ngành nghiên cứu khác nhau. Trong giới hạn của bài viết, chúng tôi không có tham vọng gì hơn ngoài việc đóng góp một vài suy nghĩ tản mạn về vấn đề vừa bàn thảo trên, nhắm mở ra m ột hướng đi xa hơn cho đề tài thú vị này trong nghiên cứu liên ngành ngôn ngữ-văn hoá.